Bài viết nhân kỷ niệm ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3/2022.
NHỚ MÃI MỘT BÀI THƠ
Phạm Bình Nguyên
Trong quãng đời bôn ba công tác cả trong nước và nước ngoài, tôi thường chia cái “nhớ” của mình ra làm hai loại: loại thứ nhất bắt buộc phải nhớ để làm việc như triết học, chủ nghĩa Mác- Lê Nin, đường lối chính sách của Đang và Nhà nước, các giai đoạn lịch sử, phương pháp luận…Còn loại thứ hai không bắt buộc phải nhớ nhưng phải đọc, phải học để nâng cao hiểu biết, như mảng văn học nghệ thuật, thơ, ca nhạc, họa, phim, ảnh…sân khấu, kịch bản, điêu khắc…và chỉ nhớ chúng khi nó quá hay, quá đẹp và đúng. Một bài thơ mà tôi sắp viết ra dưới đây là nó thuộc dạng nhớ thứ hai trong tôi – nghĩa là không bắt buộc nhớ, nhưng vì nó hay, đẹp, đúng mang ý nghĩa nhân văn, nên mình không có chủ ý buộc phải nhớ nhưng khi đọc nó rồi, tôi nhớ mãi và mạnh dạn viết ra chia sẻ cùng bạn đọc. Đó là bài thơ “ Thương em” viết từ năm 1994 của Bùi Văn Điền – in trong tập “ Thơ tình tặng Vợ”, của nhiều tác giả do nhà xuất bản Thanh Niên ấn hành năm 2003. Vì bài thơ nói về sự gian nan, vất vả, tần tảo đảm đang lo toan vun đắp cho tổ ấm gia đình của người vợ và sự thông hiểu thương yêu, mến mộ của người chồng, nên cứ mỗi dịp kỷ niệm liên quan đến người phụ nữ như ngày 8/3, ngày 20/10, ngày của Mẹ…tôi lại nhớ đến bài thơ này. Bằng ngôn ngữ dung dị mộc mạc như hạt lúa củ khoai và bằng chi tiết cụ thể tác giả đã khắc họa nên hành động và tấm lòng của người phụ nữ làm vợ nồng nàn, chín nhớ mười thương sâu sắc, dù khó khăn theo tháng ngày không thấu hiểu cho sự ngổn ngang trăm việc đời thường thì người phụ nữ vẫn gánh chịu, kiên trì trong vất vả lo toan, cho tròn đạo hạnh. Và rất may là người chồng khi về nghỉ phép làm công việc của vợ dù chỉ một ngày, nhưng đã hiểu cả một đời của người vợ. Thật là thương cảm: “Nếu không làm vợ một ngày/ Thì sao hiểu được đắng cay một đời”.
Bài thơ đưa đến cái kết thật ngọt ngào và thi vị: “ Lo toan như bão tan rồi/ Lại hiền một nét xanh tươi bên chồng”.
Xin chép ra đây bài thơ để chia sẻ cùng bạn đọc nhân ngày 8/3/2022.
THƯƠNG EM
Chiều vàng như mắt ai mong
Thức ăn cháy chợ, chiều đông nghịt người
Đây thịt nạc, đây cá tươi
Dửng dưng giữa tiếng chào mời em đi
Ngẩn ngơ chẳng biết mua gì
Làn không mà nặng như chì trên tay!
Qua bên nọ, ngó bên này
Mắt cay như muối…lòng gầy như rau
Tháng ngày có hiểu cho đâu
Nay lo giá mắc, mai sầu muộn lương
Ngổn ngang trăm việc đời thường
Thế mà chín nhớ, mười thương vẫn nồng!...
*
Anh từng đánh Bắc, dẹp Đông
Nay về nghỉ phép làm chồng bên em
Vụng về nấu một nồi cơm
Nước sôi, để sấp lửa chờm rát tay…
Nếu không làm vợ một ngày
Thì sao hiểu được đắng cay một đời?
Lo toan như bão tan rồi
Lại hiền một nét xanh tươi bên chồng
Ước gì nắng hạ, mưa đông
Đừng gay gắt để em không phải buồn.
Bùi Văn Điền
31/5/1994